Bỏ lại sau lưng sự ồn ào, náo nhiệt của Sài Gòn, chúng tôi quyết định làm một chuyến phiêu lưu “đăng sơn” để khám phá ngọn núi có cái tên tức cười Lu Bu trên cao nguyên Bảo Lộc (Lâm Đồng).
Đỉnh núi Lu Bu là một tảng đá lớn - Ảnh: Phi Long |
Có người chen vào: “Cách đây không lâu đã có người chết trong lúc leo núi đó”, làm chúng tôi có phần chùn chân nhưng vẫn quyết tâm chinh phục ngọn núi huyền bí đang hiện ra trước tầm mắt.
Đứng dưới chân núi, đỉnh Lu Bu hiện ra mờ ảo sau một làn mây trắng. Anh Võ Đình Thanh Vân - 47 tuổi, là một thợ đi rừng chuyên nghiệp - nhìn chúng tôi ái ngại: “Thư sinh như tụi em chắc leo nửa đường là bỏ cuộc rồi. Nhưng thôi, cứ đi cho biết cực biết khổ như thế nào”.
Muốn lên đỉnh phải băng qua ba ngọn đồi nằm dài nối tiếp nhau. Đây là những ngọn đồi với những tán rừng nguyên sinh vẫn còn đậm nét nên thu hút được sự tò mò khám phá của khá nhiều đoàn du khảo nước ngoài.
Cuộc hành trình băng qua nhiều con suối, trong đó có suối Lạnh. Nước ở đây trong, mát lạnh lạ thường và trở thành nguồn nước uống chính cho người đi rừng. Thỉnh thoảng anh Vân lại leo tuốt lên cây để nhắm đường đi cho đúng và gần hơn vì một số lối mòn đã bị cây rừng ngã che lấp.
Thiên nhiên ở đây thật hùng vĩ, cảnh núi non, rừng cây phủ kín, tiếng kêu hoang dại của muông thú... Đâu đó tiếng rì rào của thác, những làn hơi nước bốc lên tựa như những đám mây mờ ảo... Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một cảnh tượng tuyệt mỹ, một bản hùng ca hùng vĩ của núi rừng.
Trời tạnh mưa. Những tia nắng bắt đầu len lỏi qua các tán lá rậm rạp. Vất vả gần sáu giờ leo núi với không dưới bốn lần nghỉ chân, chúng tôi cũng đến được đỉnh Lu Bu. Cảnh thật đẹp, thật hùng vĩ, ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Một khối đá to, cao trên 50m chót vót ngay trên đỉnh núi.
Hoàng hôn đã buông dần xuống núi đá Lu Bu. Không gian vẫn rì rào tiếng thác đổ, tiếng kêu hoang dại của núi rừng.
Chúng tôi nhanh chân “hành quân” xuống núi để kịp trước khi nắng tắt hẳn. Mặt trời khuất dần sau dãy núi phía bên kia. Tất cả cảnh vật chuẩn bị nhường cho màn đêm dần ngự trị. Lu Bu kỳ ảo, hoang sơ là thế.
(Theo: Tuoitre)