Người Ba Lan nói rằng tháng Năm là tháng đẹp nhất trong năm. Sau những tháng mùa đông lạnh xám, ánh nắng ấm áp tràn về như nét bút thần kỳ của người họa sỹ thiên nhiên, làm nở bừng lên bao sắc màu rực rỡ. Không những đẹp, tháng Năm còn rất dễ thương, bởi nó luôn bắt đầu bằng ... những ngày nghỉ lễ! Còn gì tuyệt vời hơn khi giữa không khí mùa xuân hân hoan ấy, người ta có thể dành cho mình mấy ngày để đi chơi, du lịch, thăm quan, tận hưởng cuộc sống, hay đơn giản chỉ là để nghỉ ngơi, thư giãn và hòa mình vào với thiên nhiên....
Và năm nay, mừng tháng Năm sang, mừng ngày Quốc Tế Lao Ðộng, mừng ngày Hiến Pháp Ba Lan, tiện thể mừng luôn cả sự kiện Ba Lan gia nhập khối Liên Minh Châu Âu, mừng Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Âu thành công tốt đẹp (bà con mình không gặp rắc rối gì đáng kể)..., tóm lại là có rất nhiều lý do cho chúng tôi dẹp công việc sang một bên, quảng gánh lo đi mà vui sống”, bỏ lại sau lưng Warszawa ồn ào và bụi bặm để tìm đến Zakopane – thành phố du lịch nổi tiếng, thủ phủ của vùng núi Tatry phía nam Ba Lan.
Từ Warszawa đến Zakopane khoảng gần 500 km. Chúng tôi khởi hành từ sáng sớm, tự lái xe của mình. Thời tiết rất tuyệt - nắng vàng, gió nhẹ, bầu trời cao, xanh thăm thẳm màu xanh cổ tích. Ðoàn xe như bầy chim sổ lồng, vun vút lao vào mênh mông giữa những bình nguyên nõn nà. Màu lá mới xanh non như trở nên trong suốt dưới ánh nắng. Những dải hoa bồ công anh vàng trải dài rực rỡ. Những vườn táo, vườn mận nở hoa trắng xóa ngút tầm mắt... Phong cảnh mùa xuân tươi tắn và trong trẻo làm cho quãng đường dường như ngắn lại. Chẳng mấy chốc đã qua Kraków, rồi những con đường đã bắt đầu quanh co lên dốc, bắt đầu thấy những ngôi nhà gỗ mái nhọn và dốc đặc trưng của vùng núi, những dãy núi xám trắng xa xa.... Và đây, Zakopane!
Zakopane là thành phố nằm ở vị trí cao nhất so với các thành phố khác của Ba Lan (750-1100m trên mực nước biển), trong một thung lũng rất hẹp giữa dãy núi Tatry và dải núi Gubalowki. Người ta gọi Zakopane là thủ đô mùa đông của Ba Lan. Vào những thời gian cao điểm như dịp Giáng Sinh, các nhà nghỉ, khách sạn ở đây thường chật kín.
Nhà trọ của chúng tôi nằm ven thành phố, một ngôi nhà ba tầng xây theo kiểu miền núi xinh xắn và đáng yêu. Cửa sổ phòng tôi nhìn ra một bìa rừng nhỏ nằm trong thung lũng, phía xa là những ngọn núi đỉnh phủ tuyết, quang cảnh thật bình yên. Trên những đỉnh núi kia có lẽ tuyết không bao giờ tan. Những đĩnh cao bao giờ cũng lạnh, phải thế không nhỉ. Chợt thấy mình hạnh phúc trong ánh nắng chiều ấm áp, khi được làm một con người nhỏ bé trên mặt đất đầy sắc màu này, giữa những người thân yêu...
Những người thân yêu” háo hức với Zakopane đến nỗi ăn chiều xong là lục tục kéo nhau đi la cà dạo chơi ngay. Chúng tôi thả bộ dọc theo Krupowski, con đường dài khoảng một cây số nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Ðây là một trong năm đường phố nổi tiếng nhất Ba Lan. Từ hơn 20 năm nay người ta cấm xe cơ giới, phố chỉ dành cho người đi bộ và xe ngựa. Khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đến đây đi dạo, tham gia vào các trò vui trên phố, ăn uống, mua sắm ... tấp nập đến tận khuya. Nhưng điều hấp dẫn tôi nhất lại là ... những cột đèn đường. Những cây cột đèn nghiêng nghiêng, phía trên uốn cong ôm lấy bóng đèn tròn ở giữa, trông rất hòa và mềm mại, tạo thêm nét duyên dáng cho phố núi trong một buổi chiều xuân.
Trên phố Krupowski tôi nhìn thấy một nhà hàng Việt, tiệm ăn „Hoàng Gia”, trông khá khang trang và sạch sẽ, tự nhiên thấy trong lòng vui vui như vừa mới gặp người quen.
Cuối phố, một dãy xe ngựa đứng xếp hàng dài. Các bác xà ích nước da đỏ như đồng, nói giọng miền núi nghe ngồ ngộ, tất cả đều mặc quần áo dân tộc nhìn rất vui mắt. Bạn có thể thuê xe ngựa đi ngắm cảnh loanh quanh, tuyến đường dài ngắn tùy chọn. Chiếc xe ngựa chở chúng tôi chạy len lỏi vào các con đường nhỏ. Những ngôi nhà gỗ ven đường nằm thấp thoáng giữa rừng thông. Những con đường uốn lượn quanh co thoai thoải dốc. Đâu đó, những con suối nhỏ nước trong veo chảy róc rách, từng đám hoa dại ven suối nở hồn nhiên. Tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên trong không gian yên tĩnh và trong lành. Thỉnh thoảng, bác xà ích lại hô „Oooo...”, thế là chú ngựa ngoan ngoãn dừng lại, nhường đường cho một chiếc xe ô tô đi qua.
Từ trung tâm Zakopane có thể leo bộ hoạc đi xe điện chừng mười phút lên đỉnh Gubalowska, một đỉnh núi không cao lắm (khoảng 1100m trên mực nước biển). Trên đỉnh núi, hàng quán san sát. Ghé vào một quán ăn, nhấm nháp ly bia, ăn thịt xiên nướng và thưởng thức phong cảnh một vùng núi non cũng thật thú vị. Có thể đi dạo dọc theo con đường mòn nhỏ, ngắm nghía những món đồ lưu niệm, sản phẩm thủ công của những người dân địa phương được bày bán rất vui mắt. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng lèo xèo của chảo mỡ sôi bên đường, đó là người ta đang rán món phó mát làm từ sữa dê, gọi là „oscypek”, đặc sản của vùng núi này.
Ngày hôm sau, lịch trình của chúng tôi là đến Niedzica, ngôi làng cổ được hình thành từ thế kỷ XIII. Từ xa đã có thể nhìn thấy tòa lâu đài cổ kính xây từ thế kỷ XIV theo phong cách kiến trúc Gô-tích nằm xinh đẹp và hiền hòa trên một ngọn núi. Ðứng trong tòa thành của lâu đài, nhìn xuống dòng sông Dunajec chảy phía dưới và một vùng sơn thủy bao la, để thấy mình như đang lạc vào thế giới của những câu chuyện cổ tích thời thơ ấu. Bất giác, tôi nhớ đến câu thơ của Vũ Ðình Liên. „Lòng ta là những hàng thành quách cũ - Từ ngàn năm bỗng vẳng tiếng loa xưa..."
Xuôi theo dòng Dunajec, chúng tôi đi thuyền từ Czorsztyna đến Szczawnica. Sông trôi giữa những vách núi, phong cảnh rất hữu tình. „Thuyền bơi trong quãng trời xanh ngắt - Thẳm xa, xa thẳm một màu lơ”.... Non non nước nước, thanh thanh bình bình, chợt thấy lòng mình trong veo „như trời biếc lúc ban sơ”.
Ngày tiếp theo, theo tuyến đường ô tô được coi là đẹp và nên thơ nhất Ba Lan - từ Zakopane qua Poronin, Bukowina, Glodowka - chúng tôi đi thăm Morskie Oko, một cái hồ trên núi Tatry, dãy núi giáp biên giới Slovakia. Từ bãi đỗ xe có thể leo bộ hoặc đi xe ngựa lên hồ. Nếu đi bộ thì mất khoảng chừng 2 tiếng. Morskie Oko nằm trên độ cao gần 1400m, được xem là cái hồ đẹp nhất của vùng núi Tatry. Nước hồ là nước từ băng tuyết tan ra nên tinh khiết vô cùng. Trước kia, người ta gọi nó là Ryby Jezioro (Hồ Cá), vì đây là một trong những cái hồ ít ỏi của Tatry có cá sinh sống tự nhiên. Bao quanh hồ là những ngọn núi hùng vĩ, trong đó có ngọn Rysy cao nhất Ba Lan. Morskie Oko có nghĩa là Mắt Biển. Vào mùa hè, nước hồ xanh trong phẳng lỳ như một tấm gương, đúng như cái tên của nó. Khi chúng tôi đến, mắt biển còn chưa thức dậy vì trên hồ băng vẫn chưa tan hết. Nhưng ngắm nhìn không gian khoáng đạt, hít thở không khí trong lành và ẩm ướt của núi rừng, cũng thấy tâm hồn mình nhẹ bỗng phiêu diêu như đám mây núi đang trôi phía xa xa...
Khi chúng tôi bắt đầu lên đường về thì trời bỗng đổ mưa sầm sập. Những cơn mưa ở vùng núi thường đến rất nhanh và bất ngờ. Không có chỗ nào để nấp, mọi người đều ướt như chuột lội, phải vất vả lắm mới chen nhau leo lên được một chiếc xe ngựa để xuống núi. Có người phải bám cả vào đuôi xe mà đứng, chen chúc và hỗn loạn như cảnh tản cư thời chiến tranh. Thế là lại có thêm một kinh nghiệm „xương máu”: đi chơi núi vào mùa này, phải nhớ luôn mang theo ô!
Nhưng cơn mưa „nhớ đời” ấy rồi cũng trở thành một câu chuyện đáng nhớ của chúng tôi trong lần đi chơi núi này. Ngày tạm biệt Zakopane, mỗi chúng tôi đều mang trong hành trang của mình đầy ắp kỷ niệm. Hẹn gặp lại nhé, thành phố miền sơn cước đáng yêu!
(Nguồn hungarian_dance - TTVNOL)