Nhật Nguyệt là hồ tự nhiên lớn nhất của Đài Loan, cũng là một trong những điểm đến nổi bật, được giới thiệu cho khách du lịch trước tiên khi họ đến với hòn đảo hình chiếc lá này.
Nằm trên vùng cao nguyên, hồ Nhật Nguyệt cách mặt biển khoảng hơn 700m, thuộc quận Nantou, miền trung Đài Loan. Cái tên đã nói lên hình dạng độc đáo của hồ, bờ đông hồ tròn như mặt trời trong khi phần đối diện, phía tây lại có hình lưỡi liềm như trăng non.
Bao quanh hồ là núi. Mùa xuân, hoa đào nở rợp lối đi lên núi. Trời lạnh lây phây, thêm hoa dã quỳ vàng ven hồ, mây trời Nhật Nguyệt xanh trong, thoáng đãng, khiến người ta không khỏi nao lòng khi đi thuyền ra hòn đảo Lalu ở giữa hồ. Hòn đảo nhỏ xíu, nơi hẹn hò của mặt trăng và mặt trời, nơi đất thánh của bộ lạc Thảo, cụm người bản địa nhỏ nhất ở xứ Đài.
Người Thảo đã từng sinh sống với lời nguyền: khi cây cao nhất trên đảo rụng hết lá thì đảo cũng không còn dấu chân người. Bây giờ, bóng người đã vắng trên đảo. Động đất, đảo đã bị nhấn một phần xuống lòng hồ có độ sâu 27m… Chúng tôi nhìn lên cây cao nhất trên đảo, vẫn còn lác đác mấy chiếc lá giữa trời mùa xuân.
Khách du lịch không được bơi lội trên hồ. Tuy nhiên, hàng năm người ta tổ chức cuộc thi bơi dài 3 km trên hồ trong lễ hội giữa mùa thu, vào tháng 9. Lễ hội này có bắn pháo hoa, biểu diễn đèn laser và hòa nhạc.
Đáp thuyền vào bờ, khách lại thuê tiếp xe đạp, đạp vài chục cây số để đi dạo ven hồ. Làng Itashao bên bờ đông hồ, vốn là quê hương của người Thảo, cách đây nhiều năm vẫn là vùng núi hẻo lánh, nhưng giờ đã phát triển thành khu du lịch “xấu xí”, theo cách gọi khó chịu của người “gốc” ở đây.
Du khách có thể khám phá văn hóa của người bản xứ thông qua các loại trang phục truyền thống được bày bán ở các quầy, hàng; hay tìm thấy cái chày bằng tre - nhạc cụ chính làm nên âm nhạc độc đáo của riêng người Thảo trong làng. Phía bên kia bờ tây là làng Shuishe. Gọi là làng, nhưng thực ra nó đã thuộc về thị thành với đầy đủ các cửa hàng tiện nghi dành cho khách du lịch: Starbucks, 7-Elevens…
Văn Lâm (Theo Thanh Niên)