Đã qua lâu rồi cái thời Lisbon được người ta nhắc đến với hàm ý đầy tiếc nuối khi nó phải là thủ đô của Bồ Đào Nha, một "gã nhà nghèo ở châu Âu". Giờ đây, lượng khách du lịch đến Bồ Đào Nha tăng vọt và với họ, thủ đô Lisbon chắc chắn là điểm dừng chân hấp dẫn nhất.
Thế kỉ 15, 16, "Thời đại của các nhà thám hiểm", Bồ Đào Nha đã từng là một vương quốc hùng mạnh với hàng trăm thuộc điạ trải rộng trên toàn cầu. Những con thuyền lớn mang trên mình các nhà thám hiểm gan dạ lần lượt vẫy tay chào Lisbon, họ chẳng hề băn khoăn chuyện có thể trở về trong vinh quang như Christopher Columbus hay vĩnh viễn nằm lại ở một miền đất hoang vu nào đó. Chứng tích của một vương quốc hùng mạnh Những tàn tích của giai đoạn vàng son này vẫn còn nằm rải rác ở trung tâm thành phố và xa hơn, ở khu Belem, nơi du khách có thể thoải mái đắm mình vào quá khứ hào hùng của một đế quốc từng có tham vọng làm bá chủ thế giới.
Nằm trên ngọn đồi cao nhất ở Lisbon là lâu đài St.George, cho đến cuối thế kỷ 15 vẫn còn là cung điện của hoàng tộc, nay đã trở thành nơi định cư của dân thường. Đến đây, bạn sẽ bắt gặp từng đàn ngỗng, vịt đi dạo quanh khu vườn chính của toà lâu đài, những ông già ngồi chơi cờ thỏ cáo dưới bóng cây râm mát. Đừng bỏ lỡ dịp trèo lên các tháp canh cao chót vót rồi dạo bước trên tường thành, trước mắt bạn, Lisbon và dòng sông Tagus sẽ hiện ra hoành tráng và kì vĩ đến bất ngờ. Để tới được lâu đài St. George, bạn cần phải đi trên toa xe điện số 28. Bản thân toa xe màu nho này đã là một điểm du lịch cực kỳ thú vị. Nó vẫn ngày ngày chạy qua những con phố náo nhiệt, đưa bạn đi từ điểm thấp nhất tới điểm cao nhất của Lisbon. Một cơ hội tốt để khám phá thêm cuộc sống muôn mặt ở những khu vực du khách ít khi đặt chân tới. Chỉ có một điều, hãy cảnh giác với đám móc túi chuyên nghiệp trên xe, cho tới nay họ vẫn là những kẻ làm đau đầu giới chức trách ở Lisbon trong việc mang lại những hình ảnh đẹp đẽ nhất về thành phố tới khách du lịch thập phương.
Không khó để nhận ra Lisbon, còn được gọi bằng cái tên đáng yêu "Thành phố bảy ngọn đồi" ngày nay là sự pha trộn giữa cũ và mới, bập bềnh giữa làm và chơi, nghiêm túc và cẩu thả, kiểu cách và buông tuồng. Hãy thử ghé qua Alfama, khu phố cổ nhất, quyến rũ nhất và mang nhiều nét đặc trưng nhất, bạn sẽ cảm nhận được sức sống mãnh liệt của Lisbon. Kiến trúc đặc trưng ở Alfama là sự kết hợp hài hoà giữa 2 trường phái Roman và A Rập, cũng là 2 nền văn hoá có ảnh hưởng nhất ở Lisbon trong quá khứ. Alfama từng là khu ổ chuột dành cho dân nghèo, dân nhập cư, sống trong những căn nhà làm bằng "sự lo âu, tình hoài hương và cả những giấc mộng tan vỡ". Alfama mang bóng dáng của sự cô đơn, của những im lặng bị tổn thương và những nỗi buồn không tên. Sau trận động đất năm 1755, Alfama được xây dựng lại và tồn tại cho đến ngày nay, như một cuốn sách lịch sử sống, nơi quá khứ vẫn hoà nhịp cùng hiện tại trên những con phố hẹp và dài hun hút, nơi có những bà cụ già kiên nhẫn mời khách qua đường mua các sản phẩm thủ công tinh xảo. Tưởng chừng như thời gian ở đây đã ngừng trôi, nhịp sống chậm rãi, buồn tẻ của thế kỉ 15 cũ kĩ vẫn đồng hành với sự sôi động, náo nhiệt của thế kỉ 21 ngoài kia.
Cách Alfama không xa lắm là Rossio, một trong những quảng trường đẹp nhất Lisbon, trước kia mang tên Dom Pedro IV. Hàng ngày, dòng người cứ vội vã kéo nhau qua đây, hối hả với công việc, chẳng ai chịu bớt chút thời gian để dừng lại thưởng thức cảnh quan tuyệt vời cùng bầu không khí trong lành của buổi sớm mai. Kia là nhà hát D.Maria II, nơi nhà vua và hoàng hậu thường xuyên đến thưởng thức những buổi biểu diễn lớn. Cạnh vòi phun nước là khoảng đất rộng mênh mông, xưa kia, cứ vào đầu tháng 10 hàng năm, người ta lại tiến hành nghi lễ rửa tội cho các chàng trai được vào học ở trường dòng. Xung quanh Rossio là những quán cafe danh tiếng của người Bồ Đào Nha mà tiêu biểu nhất là Cafe Nicolas, mở ra từ năm 1929 và vâng, còn nữa, đó là những tiệm nhỏ bán hạt rẻ rang, cũng đã tồn tại hàng chục năm qua. Sừng sững giữa quảng trường là tượng vua Pedro IV đứng trên bệ cao, dưới chân ông là tượng 4 vị nữ thần tượng trưng cho sự công bằng, trí tuệ, sức mạnh và sự khiêm tốn, cũng là những phẩm chất tốt đẹp của vị vua này.
Rời khỏi Rossio, hãy chuyển hướng ra phía con sông Tagus, nơi có Vasco Da Gama, cây cầu dài nhất châu Âu (17,2km) bắc qua. Khánh thành ngày 4/4/1998, cây cầu được mang tên nhà thám hiểm vĩ đại để kỉ niệm 500 năm ngày ông lên tàu tìm đường sang ấn Độ. Vị trí đẹp nhất để ngắm nhìn cầu Vasco Da Gama là từ Tượng đài thám hiểm, nằm ở khu Belem thuộc tả ngạn sông Tagus, hoàn thành năm 1960, kỉ niệm 500 năm ngày mất của nhà hàng hải lừng danh D. Henry. Người ta còn thấy bên cạnh ông là gương mặt của các anh hùng Bồ Đào Nha khác: Vasco Da Gama, Pedro Alvares Cabral, người khám phá đất nước Brazil, Fernóo Magalhóes, người vượt qua Thái Bình Dương năm 1520, nhà văn Camos... Với chiều cao 50m, tượng đài thực sự hấp dẫn được khách du lịch bởi sự hùng vĩ của nó, đặc biệt trong cảnh hoàng hôn buông xuống hay dưới ánh đèn đêm lung linh, huyền ảo. Hàng triệu lượt du khách đến thăm tượng đài mỗi năm, họ sẽ được đưa lên đỉnh bằng thang máy và từ đó, có thể thấy toàn cảnh dòng sông Tagus hiền hoà chảy dưới chân cầu Vasco De Gama. Ngoài Tượng đài thám hiểm, Belem còn hấp dẫn du khách bằng món bánh tạc (nhân hoa quả, không có mứt bọc ngoài) trứ danh, chỉ bán ở một tiệm nhỏ, toạ lạc ngay trung tâm khu phố. Lisbon vốn không thiếu gì bánh tạc nhưng chỉ có những chiếc bánh ở Belem là giữ nguyên được hương vị đặc trưng, không giống bất kì nơi đâu nhờ vào một công thức bí truyền. 14.000 chiếc mỗi ngày bán hết veo và bạn sẽ cảm thấy cuộc đời dáng sống biết chừng nào khi được cắn ngập răng chiếc bánh còn nóng hổi với một chút quế cùng đường vụn rắc trên mặt.
Những ai đã từng đọc qua cuốn tiểu thuyết trứ danh Đêm Lisbon của nhà văn Đức E.M.Remarque hẳn sẽ rất tò mò về bộ mặt của thành phố về khuya, liệu còn rơi rớt lại chút dĩ vãng nào như Remarque từng miêu tả không. Đêm Lisbon ngày nay đã khác hẳn xưa kia, náo nhiệt, ồn ã và tràn ngập không khí hội hè. Những quán cafe lề đường trở nên đông đúc một cách kì lạ từ lúc hoàng hôn, ánh đèn từ các quán bar, nhà hàng, các cao ốc làm màn đêm thêm rực rỡ. Trong công viên, lũ trẻ thoải mái nô đùa bên các cặp tình nhân gục đầu vào nhau thì thầm những lời yêu đương dịu ngọt và văng vẳng đâu đây tiếng Fado nỉ non như ru hồn người. Fado có nghĩa là định mệnh, thể loại nhạc đặc trưng của người Bồ Đào Nha, pha trộn giữa phong cách Roman và A Rập. Lời ca của Fado được lấy từ cuộc sống hàng ngày, về nỗi buồn, sự đày ải, những bi kịch và tình yêu đau khổ. Fado có những quy tắc riêng dành cho người biểu diễn và cả khán giả. Các trung tâm giải trí về đêm của Lisbon tập trung ở khu Bairro Alto và quận Docas.
(Theo_Tuoi tre)